Khi xây dựng trên/trong khu vực địa hình dốc, nên ưu tiên bố trí công trình theo hướng bậc thang hoặc giật cấp, hạn chế việc đào – đắp quá mức để giảm thay đổi địa hình tự nhiên.
Ở Việt Nam, khi xây dựng có tình trạng san gạt, đào đắp tùy tiện để lấy mặt bằng xây dựng. Ở nhiều nơi miền núi, người dân có xu hướng cắt taluy, đắp nền trên sườn dốc mà không có biện pháp chống trượt, không xây tường chắn hay rãnh thoát nước. Điều này khiến hiện tượng sạt lở, xói mòn xảy ra ngày càng nhiều, đặc biệt trong mùa mưa. Ngay cả các công trình của nhà nước cũng gặp tình trạng kiểu này, dẫn đến để đảm bảo ổn định công trình cần áp dụng các giải pháp địa kỹ thuật như móng thiết kế sâu đến lớp đất ổn định, sử dụng móng cọc, tường chắn, neo đất, hoặc hệ thống thu nước mặt và nước ngầm phức tạp ... dẫn đến chi phí tốn kém.
Thay vì san phẳng toàn bộ khu vực bằng cách đào sâu phần cao và đắp đầy phần thấp – dễ gây mất cân bằng ứng suất, hình thành khối trượt hoặc sụt lở, thiết kế bậc thang cho phép công trình “thích ứng” với độ dốc hiện hữu. Mỗi khối công trình hoặc nền móng được đặt trên một cao độ tương đối ổn định, được liên kết với nhau bằng tường chắn, tường biên hoặc taluy bảo vệ, giúp giảm áp lực đất lên công trình phía dưới.
Xây dựng theo cấu trúc dạng bậc thang có nhiều lợi ích kỹ thuật và môi trường như:
- Giảm khối lượng đào – đắp đất, tiết kiệm chi phí thi công và hạn chế phá vỡ cân bằng tự nhiên.
- Giảm dòng chảy tập trung trên bề mặt, hạn chế xói mòn và rửa trôi đất.
- Tạo điều kiện bố trí hệ thống thoát nước phân tầng, giúp nước chảy tự nhiên, tránh thấm ngược vào mái dốc.
- Về kiến trúc cảnh quan, dạng giật cấp giúp công trình hòa nhập với địa hình, tạo tầm nhìn đa hướng và tận dụng tối đa không gian.

 
No comments:
Post a Comment